GIA ĐÌNH LÀ ĐIỀU TUYỆT VỜI NHẤT
Góc Tâm Hồn Nhỏ - Tôi 19 tuổi, cũng là 19 năm bố mẹ tần tảo nuôi tôi, đặt hi vọng vào tôi.
Cuộc sống sinh viên xa nhà chẳng hề dễ. Xa vòng tay của bố mẹ, tôi phải tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi muốn chỉ mãi là đứa trẻ, nhưng như vậy là ích kỷ phải không, khi cứ bắt bô mẹ phải lo cho mình.
Tôi vẫn còn nhớ có một lần trời mưa to lắm, nhưng bố vẫn đi ra ngoài và mua cho tôi bịch milô to đùng như lời bố đã hứa. Trước giờ bố vẫn thế, bố đã hứa việc gì là nhất định bố sẽ làm cho tôi.
Tôi là đứa mau nước mắt, chỉ cần bố quát nhẹ là tôi rơi nước mắt liền, nhưng chỉ biết cúi mặt xuống vì sợ bố nhìn thấy. Bố hay nói tôi “tồ”. Có một lần tôi bắt được một con chim nhỏ, nhưng bố nói:
- Hãy thả nó đi, nó như đứa trẻ con vậy, giờ con bắt nó thì mẹ nó sẽ nhớ nó lắm, nếu như con thả nó đi thì nhất định nó sẽ về thăm con.
Bố nói mãi, cuối cùng tôi cũng thả nó. Từ đó, hay có một con chim bay vào cửa kính nhà tôi gõ. Bố bảo, đó làm con chim ngày xưa tôi thả đi. Tôi đã vui lắm, đi khoe khắp nơi với mọi người cho đến khi tôi lớn, đi học chuyên nghiệp rồi, khi nhắc lại với mẹ chuyện đó, mẹ mới nói rằng: “Bố đùa đấy làm gì có con chim nào biết về như vậy, đúng là tồ mà”
Càng lớn tôi càng hư, và tôi làm bố thất vọng nhiều. Tôi vốn là đứa con gái mà bố cưng chiều. Vậy mà tôi đã làm bố khóc vì tôi. Có những đêm bố thức trắng vì tôi. Có những lần cơm không ăn nổi vì tôi. Không phải có những lần mà là vô số lần. Vì tôi, tóc bố bạc nhanh hơn, vì tôi những điếu thuốc trong đêm khuya của bố cũng nhiều hơn. những nếp nhăn trên khuôn mặt bố rõ hơn. Tôi bồng bột, tôi thiếu suy nghĩ, là tôi ham chơi nên tôi làm bố buồn. Đã có nhưng lúc tôi cảm thấy buồn khi bố mắng tôi, những lần đâm ra ghét bố khi bố quát tôi. Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu ra một điều rằng, nhờ bố mắng mà tôi đã khôn lớn hơn, nhờ bố mắng mà tôi đã biết suy nghĩ hơn rất nhiều.
Một hôm, tôi đã khóc khi nhận được tin nhắn của bố: “Con gái đang làm gì đấy, bố nằm mà chưa ngủ được, bố nghĩ về con nhiều lắm, bố sợ con sẽ sa ngã, sợ con lại ham chơi, con đừng làm cho bố thất vọng nhé”. Đó là hôm cả ngày tôi đi tác nghiệp để làm bài tập, tôi đã khóc. Tôi thấy mình tội lỗi quá, tôi thấy mình tồi tệ quá. Đến một ngày khi bố nói, hình như bố bị bệnh, nhưng bố không dám đi khám:
- Khám rồi sẽ thế nào, còn gia đình, còn con nữa, còn em Đức nữa
Tôi lại càng thấy xấu hổ về bản thân mình. Tôi thương bố. Thương những đêm bố thức trắng, thương những lúc trời mưa to gió rét bố vẫn quần quật ngoài kia kiếm tiên nuôi tôi. Nhưng bây giờ có phải đã muộn rồi không? Vì tôi mà sức khỏe bố yếu nhanh hơn, vì tôi mà bố vất vả hơn… Tôi phải làm sao đây???
Và mẹ…..
Xa mẹ rồi, không còn được ăn cơm mẹ nấu nữa, không được mẹ mắng nữa. Xa mẹ rồi, ngoài này làm gì có ai lo lắng cho tôi nữa.
Tôi vẫn nhớ, ngày còn nhỏ, có một lần tôi đã dành giụm tiền ăn sáng để có thể mua tặng mẹ một chiếc cặp tóc màu xanh, nhân ngày sinh nhật mẹ. Có một lần đi ngủ, hôm ấy mẹ vắt màn sang hai bên, đẹp lắm, tôi đã hỏi mẹ vì sao lại vắt màn đẹp như thế này. Mẹ bảo: “vì đây là giường của công chúa mẹ”. Tôi cười tít mắt. Rồi những trưa nắng, đợi mẹ ngủ say tôi vẫn thường sờ trộm ty mẹ, trốn mẹ đi chơi mà không chịu ngủ trưa để chiều về bị mẹ mắng.
Sức khỏe mẹ vốn không tốt, mẹ hay phải đi khám vì bị khó thở, nhưng tôi thì chẳng biết thương mẹ, chỉ mải chơi thôi. Càng lớn tôi lại càng làm cho mẹ buồn hơn. Những lần mẹ bị bố mắng vì bênh tôi, nhưng lần bố quát mẹ vì không biết dạy tôi. Tôi thì chẳng chịu suy nghĩ. Cứ chỉ biết đứng nhìn.
Để rồi khi đi xa nhà, tôi mới biết tôi yêu gia đình mình như thế nào. Mới biết gia đình là điều tuyệt vời như thế nào. Tôi biết bố mẹ yêu thương tôi như nào. Vì lo cho tôi nên bố mới hay cáu gắt và mắng tôi. Mẹ vẫn thường nhắn tin hỏi thăm tôi, nhắc nhỏ tôi học tập. Lớn hơn tôi thấy khoảng cách giữa tôi và mẹ hình như gần hơn ngày trước vì con có thể tâm sự với mẹ những điều tôi buồn mà không sợ bị mẹ mắng. Cảm giác thật khác với những ngày còn bé khi mẹ ôm tôi vào lòng và ru tôi ngủ. Mẹ giờ gầy đi nhiều lắm rồi. Đi với mẹ ai cũng bảo là “hai chị em”. Tôi có lỗi vì đã làm hước mắt mẹ rơi. Tôi sẽ nhớ những lần mẹ khóc.
Nhà tôi có một thiên thần nhỏ, năm nay mới vào lớp 1. Tôi yêu cậu em trai bé bỏng của mình, thiên thần đáng ghét của nhà tôi. Tôi đã nhớ em đến phát khóc. Có lần mẹ và em gọi điện, đang nói chuyện, em hỏi: “Chị có nhớ em không, khi nào nhớ em thì đặt hai bàn tay lên má nhé, em luôn ở bên chị”. Tôi nhớ em quá nên khóc và giọng nghẹn đi, em hỏi: “Giọng chị làm sao đấy?”. Tôi chỉ biết nói: “Không! Chị bị ốm”.
Tôi biết 19 năm nuôi con thật không hề dễ. Bố mẹ đã phải đánh đổi cả tuổi trẻ và sức khỏe cuả mình cho tôi. Tôi là đứa con hư của bố mẹ, nhưng con biết dù con có bao nhiêu lỗi làm thì tôi vẫn là con của bố mẹ. Tôi yêu gia đình mình và tôi yêu bố mẹ.
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con!
Cuộc sống sinh viên xa nhà chẳng hề dễ. Xa vòng tay của bố mẹ, tôi phải tự lo cho cuộc sống của mình. Tôi muốn chỉ mãi là đứa trẻ, nhưng như vậy là ích kỷ phải không, khi cứ bắt bô mẹ phải lo cho mình.
Tôi vẫn còn nhớ có một lần trời mưa to lắm, nhưng bố vẫn đi ra ngoài và mua cho tôi bịch milô to đùng như lời bố đã hứa. Trước giờ bố vẫn thế, bố đã hứa việc gì là nhất định bố sẽ làm cho tôi.
Tôi là đứa mau nước mắt, chỉ cần bố quát nhẹ là tôi rơi nước mắt liền, nhưng chỉ biết cúi mặt xuống vì sợ bố nhìn thấy. Bố hay nói tôi “tồ”. Có một lần tôi bắt được một con chim nhỏ, nhưng bố nói:
- Hãy thả nó đi, nó như đứa trẻ con vậy, giờ con bắt nó thì mẹ nó sẽ nhớ nó lắm, nếu như con thả nó đi thì nhất định nó sẽ về thăm con.
Bố nói mãi, cuối cùng tôi cũng thả nó. Từ đó, hay có một con chim bay vào cửa kính nhà tôi gõ. Bố bảo, đó làm con chim ngày xưa tôi thả đi. Tôi đã vui lắm, đi khoe khắp nơi với mọi người cho đến khi tôi lớn, đi học chuyên nghiệp rồi, khi nhắc lại với mẹ chuyện đó, mẹ mới nói rằng: “Bố đùa đấy làm gì có con chim nào biết về như vậy, đúng là tồ mà”
Càng lớn tôi càng hư, và tôi làm bố thất vọng nhiều. Tôi vốn là đứa con gái mà bố cưng chiều. Vậy mà tôi đã làm bố khóc vì tôi. Có những đêm bố thức trắng vì tôi. Có những lần cơm không ăn nổi vì tôi. Không phải có những lần mà là vô số lần. Vì tôi, tóc bố bạc nhanh hơn, vì tôi những điếu thuốc trong đêm khuya của bố cũng nhiều hơn. những nếp nhăn trên khuôn mặt bố rõ hơn. Tôi bồng bột, tôi thiếu suy nghĩ, là tôi ham chơi nên tôi làm bố buồn. Đã có nhưng lúc tôi cảm thấy buồn khi bố mắng tôi, những lần đâm ra ghét bố khi bố quát tôi. Nhưng càng lớn, tôi càng hiểu ra một điều rằng, nhờ bố mắng mà tôi đã khôn lớn hơn, nhờ bố mắng mà tôi đã biết suy nghĩ hơn rất nhiều.
Một hôm, tôi đã khóc khi nhận được tin nhắn của bố: “Con gái đang làm gì đấy, bố nằm mà chưa ngủ được, bố nghĩ về con nhiều lắm, bố sợ con sẽ sa ngã, sợ con lại ham chơi, con đừng làm cho bố thất vọng nhé”. Đó là hôm cả ngày tôi đi tác nghiệp để làm bài tập, tôi đã khóc. Tôi thấy mình tội lỗi quá, tôi thấy mình tồi tệ quá. Đến một ngày khi bố nói, hình như bố bị bệnh, nhưng bố không dám đi khám:
- Khám rồi sẽ thế nào, còn gia đình, còn con nữa, còn em Đức nữa
Tôi lại càng thấy xấu hổ về bản thân mình. Tôi thương bố. Thương những đêm bố thức trắng, thương những lúc trời mưa to gió rét bố vẫn quần quật ngoài kia kiếm tiên nuôi tôi. Nhưng bây giờ có phải đã muộn rồi không? Vì tôi mà sức khỏe bố yếu nhanh hơn, vì tôi mà bố vất vả hơn… Tôi phải làm sao đây???
Và mẹ…..
Xa mẹ rồi, không còn được ăn cơm mẹ nấu nữa, không được mẹ mắng nữa. Xa mẹ rồi, ngoài này làm gì có ai lo lắng cho tôi nữa.
Tôi vẫn nhớ, ngày còn nhỏ, có một lần tôi đã dành giụm tiền ăn sáng để có thể mua tặng mẹ một chiếc cặp tóc màu xanh, nhân ngày sinh nhật mẹ. Có một lần đi ngủ, hôm ấy mẹ vắt màn sang hai bên, đẹp lắm, tôi đã hỏi mẹ vì sao lại vắt màn đẹp như thế này. Mẹ bảo: “vì đây là giường của công chúa mẹ”. Tôi cười tít mắt. Rồi những trưa nắng, đợi mẹ ngủ say tôi vẫn thường sờ trộm ty mẹ, trốn mẹ đi chơi mà không chịu ngủ trưa để chiều về bị mẹ mắng.
Sức khỏe mẹ vốn không tốt, mẹ hay phải đi khám vì bị khó thở, nhưng tôi thì chẳng biết thương mẹ, chỉ mải chơi thôi. Càng lớn tôi lại càng làm cho mẹ buồn hơn. Những lần mẹ bị bố mắng vì bênh tôi, nhưng lần bố quát mẹ vì không biết dạy tôi. Tôi thì chẳng chịu suy nghĩ. Cứ chỉ biết đứng nhìn.
Để rồi khi đi xa nhà, tôi mới biết tôi yêu gia đình mình như thế nào. Mới biết gia đình là điều tuyệt vời như thế nào. Tôi biết bố mẹ yêu thương tôi như nào. Vì lo cho tôi nên bố mới hay cáu gắt và mắng tôi. Mẹ vẫn thường nhắn tin hỏi thăm tôi, nhắc nhỏ tôi học tập. Lớn hơn tôi thấy khoảng cách giữa tôi và mẹ hình như gần hơn ngày trước vì con có thể tâm sự với mẹ những điều tôi buồn mà không sợ bị mẹ mắng. Cảm giác thật khác với những ngày còn bé khi mẹ ôm tôi vào lòng và ru tôi ngủ. Mẹ giờ gầy đi nhiều lắm rồi. Đi với mẹ ai cũng bảo là “hai chị em”. Tôi có lỗi vì đã làm hước mắt mẹ rơi. Tôi sẽ nhớ những lần mẹ khóc.
Nhà tôi có một thiên thần nhỏ, năm nay mới vào lớp 1. Tôi yêu cậu em trai bé bỏng của mình, thiên thần đáng ghét của nhà tôi. Tôi đã nhớ em đến phát khóc. Có lần mẹ và em gọi điện, đang nói chuyện, em hỏi: “Chị có nhớ em không, khi nào nhớ em thì đặt hai bàn tay lên má nhé, em luôn ở bên chị”. Tôi nhớ em quá nên khóc và giọng nghẹn đi, em hỏi: “Giọng chị làm sao đấy?”. Tôi chỉ biết nói: “Không! Chị bị ốm”.
Tôi biết 19 năm nuôi con thật không hề dễ. Bố mẹ đã phải đánh đổi cả tuổi trẻ và sức khỏe cuả mình cho tôi. Tôi là đứa con hư của bố mẹ, nhưng con biết dù con có bao nhiêu lỗi làm thì tôi vẫn là con của bố mẹ. Tôi yêu gia đình mình và tôi yêu bố mẹ.
Cảm ơn bố mẹ đã sinh ra con!
Không có nhận xét nào: